Người dịch: Whistle
“Người này họ Triệu.” Tiết Tiêu chỉ tay lên trời: “Là Triệu gia đó.”
“…”
Ánh mắt Uông Tùng lóe lên, do dự hỏi:
“Hoàng tộc?”
“Đúng vậy.” Tiết Tiêu gật đầu.
“Hừ…” Ông Đồng Xu cười lạnh, xoay người định rời đi: “Cáo từ.”
“Ông huynh, xin dừng bước.”
Tô Ác đưa tay ra chặn lại, vội vàng nói:
“Tuy rằng Triệu Khổ Tâm họ Triệu, cũng là hoàng tộc, nhưng là tội nhân, đã bị xóa tên khỏi hoàng tộc từ rất lâu.”
“Lời này, e rằng chính các hạ cũng không tin.” Chu Giáp cười lạnh, đứng dậy, cũng muốn rời đi:
“Nếu như là tội nhân bị xóa tên, các ngươi cần gì phải kiêng dè?”
“Lâu chủ.” Tiết Tiêu nói:
“Người này đúng là tội nhân, chuyện này chúng tôi tuyệt đối không nối dối, chỉ là thân phận của ông ta rất đặc biệt, vẫn còn chút quan hệ với hoàng tộc.”
“Chúng tôi ra tay, chắc chắn sẽ bị trả thù, còn các vị ra tay, bọn họ sẽ không nói gì.”
“Đúng vậy.” Lữ Cung gật đầu:
“Chuyện này chúng tôi có thể thề, hơn nữa, thù lao mà chúng tôi đưa ra chắc chắn sẽ khiến cho mấy vị hài lòng.”
Mấy người nhìn nhau, Ông Đồng Xu chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn Tô Ác: “Tu vi của người này là gì?”
“Hắc Thiết hậu kỳ.”
“Rầm!”
Uông Tùng đập nát thân cây bên cạnh, lạnh lùng nói: “Hình như các vị quá coi trọng bọn ta rồi, một Hắc Thiết hậu kỳ xuất thân hoàng tộc, e rằng không thua kém gì hai vị trên Tiểu Lang đảo.”
“Chúng tôi sẽ ra tay đánh lão ta trọng thương.”
Tiết Tiêu nói:
“Sau đó, các vị ra tay giết chết, như vậy, hai bên đều vui vẻ.”
“Lợi ích!”
Ông Đồng Xu lạnh lùng nói:
“Lợi ích gì?”
“Nguyên Chất đan dược, công pháp hàng đầu, tiền tài, địa vị, chỉ cần các vị muốn, cái gì cũng có.”
Tô Ác nói:
“Dễ thương lượng.”
“Đúng vậy.” Tiết Tiêu gật đầu:
“Ngoài ra, Long Cốt trên người Triệu Khổ Tâm cũng là bảo vật hiếm có.”
“Long Cốt?” Chu Giáp khẽ động:
“Là thứ trong truyền thuyết đó sao?”
“Các hạ đã từng nghe nói đến?” Tiết Tiêu bất ngờ nhìn Chu Giáp:
“Đây là chuyện bí mật, cho dù là ở Tiểu Lang đảo cũng không có nhiều người biết, lâu chủ kiến thức uyên bác.”
“Ta cũng chỉ là nghe nói qua.”
Chu Giáp giọng điệu bình tĩnh, nguyên nhân hắn biết thứ này là vì đã đọc được trong Tàng Thư uyển trên Tiểu Lang đảo:
“Ta không biết Long Cốt là gì, mong được chỉ giáo.”
“Dễ nói.” Tiết Tiêu ổn định tinh thần:
“Hoàng tộc có một bí pháp có thể lấy tinh túy của sinh vật cấp Bạch Ngân để dung hợp với xương cốt, da thịt, từ đó tăng cường thiên phú và thực lực cho con cháu hoàng tộc, chính là Long Cốt.”
“Nếu như có được Long Cốt, chắc chắn có thể trở thành Hắc Thiết, cho dù là Hắc Thiết, sau khi dung hợp Long Cốt, tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng nhanh.”
“Dù sao cũng là thứ từ trên người sinh vật cấp Bạch Ngân.”
Tiết Tiêu dừng lại một chút, nói tiếp:
“Những người có thể cấy ghép Long Cốt đều là con cháu ưu tú của hoàng tộc Triệu gia, Triệu Khổ Tâm là một trong số đó.”
…
Ngoại trừ Nguyên Chất đan dược ra, Chu Giáp không hứng thú với công pháp, tiền tài và quyền lực mà mấy người này nói, thứ hấp dẫn nhất chính là Long Cốt.
Nhưng Long Cốt chỉ có một, ở đây lại có bốn người.
Huynh đệ Uông gia của Vân Tùng song đạo ánh mắt lóe lên, lùi lại mấy bước:
“Hai huynh đệ ta đã lớn tuổi, cho dù có lấy được Long Cốt cũng không còn tiềm lực để khai thác, hai vị nếu như muốn thì cứ tự nhiên.”
Lúc này…
Tiết Tiêu, Tô Ác… đã rời đi, trong sân chỉ còn lại bốn người.
Huynh đệ Uông gia đã nhường, ánh mắt Ông Đồng Xu lóe lên, nhìn Chu Giáp:
“Đã nghe danh tiếng của lâu chủ Huyết Đằng lâu từ lâu, đáng tiếc vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay may mắn được quen biết, đúng là cơ hội hiếm có, ta muốn lĩnh giáo mấy chiêu.”
Nói xong, trường kiếm bên hông Ông Đồng Xu khẽ run, không có gió.
Một luồng kiếm ý huyền diệu từ trên người ông ta tỏa ra, lá rụng trong rừng, khi đến gần Ông Đồng Xu ba mét, đều lặng lẽ nứt toác.
Rõ ràng Ông Đồng Xu đang đứng yên tại chỗ, nhưng trong cảm nhận của ba người, lại như thể đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một luồng kiếm ý.
Kiếm ý vốn dĩ là hư ảo.
Nhưng trong cảm nhận lại giống như có màu sắc.
Đen kịt, lạnh lẽo, sắc bén…
Chỉ cần nhìn một cái cũng đã cảm thấy lạnh toát, da thịt theo bản năng căng cứng, suy nghĩ cũng chậm lại.
Chu Giáp nheo mắt dưới mặt nạ.
Nếu là tính cách trước kia của Chu Giáp, gặp phải tình huống này, tám chín phần mười là hắn sẽ tạm thời né tránh, đợi đến khi hiểu rõ thực lực của đối phương rồi mới quyết định.
Nhưng…
Chu Giáp bây giờ là lâu chủ Huyết Đằng lâu.
Là lâu chủ Huyết Đằng lâu thần bí, tàn nhẫn, thù dai, nếu như tỏ ra yếu thế vào lúc này, e rằng sẽ khiến người ta được nước lấn tới.
“Tốt!”
Chu Giáp khàn giọng, lạnh lùng nói:
“Danh tiếng Tuệ Kiếm, bổn lâu chủ cũng từng nghe nói đến, đã ngươi muốn lĩnh giáo, vậy bổn lâu chủ sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Keng!”
Tiếng kiếm kêu vang vọng trong sân.
“Tiểu tử, đừng trách bổn lâu chủ không nhắc nhở, kiếm của ta không biết lưu tình.”
Lời còn chưa dứt, một luồng kiếm ý âm lãnh, sắc bén, gào thét ập đến, tuy rằng không ngưng tụ như kiếm ý của Ông Đồng Xu, nhưng lại càng thêm hùng hậu.
Trong phạm vi mười mấy mét xung quanh, gần như đều bị kiếm ý bao phủ.
Một lớp sương giá lặng lẽ bao phủ mặt đất.
“Các hạ không cần phải nương tay.”
Bị kiếm ý bức bách, Ông Đồng Xu không những không sợ hãi mà còn vui mừng, hai mắt sáng ngời, trường kiếm bên hông như thể muốn nhảy ra:
“Đang muốn thỉnh giáo.”
“Hai vị.”
Uông Tùng ánh mắt lóe lên:
“Chưa lấy được đồ đã đánh nhau, hình như không ổn lắm, đừng để chưa gặp được mục tiêu, chúng ta đã bị tổn thất nặng nề.”
“Đúng vậy.”
Uông Vân gật đầu phụ họa:
“Hòa khí sinh tài, hai vị, chi bằng dừng tay trước đã.”
Huynh đệ Uông gia không quan tâm đến sự sống chết của hai người, nhưng nếu như không có hai người này, hai huynh đệ bọn họ đơn độc đối mặt với Triệu Khổ Tâm cũng rất lo lắng.
Dù sao, mục tiêu cũng là cường giả Hắc Thiết hậu kỳ.
“Người này họ Triệu.” Tiết Tiêu chỉ tay lên trời: “Là Triệu gia đó.”
“…”
Ánh mắt Uông Tùng lóe lên, do dự hỏi:
“Hoàng tộc?”
“Đúng vậy.” Tiết Tiêu gật đầu.
“Hừ…” Ông Đồng Xu cười lạnh, xoay người định rời đi: “Cáo từ.”
“Ông huynh, xin dừng bước.”
Tô Ác đưa tay ra chặn lại, vội vàng nói:
“Tuy rằng Triệu Khổ Tâm họ Triệu, cũng là hoàng tộc, nhưng là tội nhân, đã bị xóa tên khỏi hoàng tộc từ rất lâu.”
“Lời này, e rằng chính các hạ cũng không tin.” Chu Giáp cười lạnh, đứng dậy, cũng muốn rời đi:
“Nếu như là tội nhân bị xóa tên, các ngươi cần gì phải kiêng dè?”
“Lâu chủ.” Tiết Tiêu nói:
“Người này đúng là tội nhân, chuyện này chúng tôi tuyệt đối không nối dối, chỉ là thân phận của ông ta rất đặc biệt, vẫn còn chút quan hệ với hoàng tộc.”
“Chúng tôi ra tay, chắc chắn sẽ bị trả thù, còn các vị ra tay, bọn họ sẽ không nói gì.”
“Đúng vậy.” Lữ Cung gật đầu:
“Chuyện này chúng tôi có thể thề, hơn nữa, thù lao mà chúng tôi đưa ra chắc chắn sẽ khiến cho mấy vị hài lòng.”
Mấy người nhìn nhau, Ông Đồng Xu chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn Tô Ác: “Tu vi của người này là gì?”
“Hắc Thiết hậu kỳ.”
“Rầm!”
Uông Tùng đập nát thân cây bên cạnh, lạnh lùng nói: “Hình như các vị quá coi trọng bọn ta rồi, một Hắc Thiết hậu kỳ xuất thân hoàng tộc, e rằng không thua kém gì hai vị trên Tiểu Lang đảo.”
“Chúng tôi sẽ ra tay đánh lão ta trọng thương.”
Tiết Tiêu nói:
“Sau đó, các vị ra tay giết chết, như vậy, hai bên đều vui vẻ.”
“Lợi ích!”
Ông Đồng Xu lạnh lùng nói:
“Lợi ích gì?”
“Nguyên Chất đan dược, công pháp hàng đầu, tiền tài, địa vị, chỉ cần các vị muốn, cái gì cũng có.”
Tô Ác nói:
“Dễ thương lượng.”
“Đúng vậy.” Tiết Tiêu gật đầu:
“Ngoài ra, Long Cốt trên người Triệu Khổ Tâm cũng là bảo vật hiếm có.”
“Long Cốt?” Chu Giáp khẽ động:
“Là thứ trong truyền thuyết đó sao?”
“Các hạ đã từng nghe nói đến?” Tiết Tiêu bất ngờ nhìn Chu Giáp:
“Đây là chuyện bí mật, cho dù là ở Tiểu Lang đảo cũng không có nhiều người biết, lâu chủ kiến thức uyên bác.”
“Ta cũng chỉ là nghe nói qua.”
Chu Giáp giọng điệu bình tĩnh, nguyên nhân hắn biết thứ này là vì đã đọc được trong Tàng Thư uyển trên Tiểu Lang đảo:
“Ta không biết Long Cốt là gì, mong được chỉ giáo.”
“Dễ nói.” Tiết Tiêu ổn định tinh thần:
“Hoàng tộc có một bí pháp có thể lấy tinh túy của sinh vật cấp Bạch Ngân để dung hợp với xương cốt, da thịt, từ đó tăng cường thiên phú và thực lực cho con cháu hoàng tộc, chính là Long Cốt.”
“Nếu như có được Long Cốt, chắc chắn có thể trở thành Hắc Thiết, cho dù là Hắc Thiết, sau khi dung hợp Long Cốt, tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng nhanh.”
“Dù sao cũng là thứ từ trên người sinh vật cấp Bạch Ngân.”
Tiết Tiêu dừng lại một chút, nói tiếp:
“Những người có thể cấy ghép Long Cốt đều là con cháu ưu tú của hoàng tộc Triệu gia, Triệu Khổ Tâm là một trong số đó.”
…
Ngoại trừ Nguyên Chất đan dược ra, Chu Giáp không hứng thú với công pháp, tiền tài và quyền lực mà mấy người này nói, thứ hấp dẫn nhất chính là Long Cốt.
Nhưng Long Cốt chỉ có một, ở đây lại có bốn người.
Huynh đệ Uông gia của Vân Tùng song đạo ánh mắt lóe lên, lùi lại mấy bước:
“Hai huynh đệ ta đã lớn tuổi, cho dù có lấy được Long Cốt cũng không còn tiềm lực để khai thác, hai vị nếu như muốn thì cứ tự nhiên.”
Lúc này…
Tiết Tiêu, Tô Ác… đã rời đi, trong sân chỉ còn lại bốn người.
Huynh đệ Uông gia đã nhường, ánh mắt Ông Đồng Xu lóe lên, nhìn Chu Giáp:
“Đã nghe danh tiếng của lâu chủ Huyết Đằng lâu từ lâu, đáng tiếc vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay may mắn được quen biết, đúng là cơ hội hiếm có, ta muốn lĩnh giáo mấy chiêu.”
Nói xong, trường kiếm bên hông Ông Đồng Xu khẽ run, không có gió.
Một luồng kiếm ý huyền diệu từ trên người ông ta tỏa ra, lá rụng trong rừng, khi đến gần Ông Đồng Xu ba mét, đều lặng lẽ nứt toác.
Rõ ràng Ông Đồng Xu đang đứng yên tại chỗ, nhưng trong cảm nhận của ba người, lại như thể đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một luồng kiếm ý.
Kiếm ý vốn dĩ là hư ảo.
Nhưng trong cảm nhận lại giống như có màu sắc.
Đen kịt, lạnh lẽo, sắc bén…
Chỉ cần nhìn một cái cũng đã cảm thấy lạnh toát, da thịt theo bản năng căng cứng, suy nghĩ cũng chậm lại.
Chu Giáp nheo mắt dưới mặt nạ.
Nếu là tính cách trước kia của Chu Giáp, gặp phải tình huống này, tám chín phần mười là hắn sẽ tạm thời né tránh, đợi đến khi hiểu rõ thực lực của đối phương rồi mới quyết định.
Nhưng…
Chu Giáp bây giờ là lâu chủ Huyết Đằng lâu.
Là lâu chủ Huyết Đằng lâu thần bí, tàn nhẫn, thù dai, nếu như tỏ ra yếu thế vào lúc này, e rằng sẽ khiến người ta được nước lấn tới.
“Tốt!”
Chu Giáp khàn giọng, lạnh lùng nói:
“Danh tiếng Tuệ Kiếm, bổn lâu chủ cũng từng nghe nói đến, đã ngươi muốn lĩnh giáo, vậy bổn lâu chủ sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Keng!”
Tiếng kiếm kêu vang vọng trong sân.
“Tiểu tử, đừng trách bổn lâu chủ không nhắc nhở, kiếm của ta không biết lưu tình.”
Lời còn chưa dứt, một luồng kiếm ý âm lãnh, sắc bén, gào thét ập đến, tuy rằng không ngưng tụ như kiếm ý của Ông Đồng Xu, nhưng lại càng thêm hùng hậu.
Trong phạm vi mười mấy mét xung quanh, gần như đều bị kiếm ý bao phủ.
Một lớp sương giá lặng lẽ bao phủ mặt đất.
“Các hạ không cần phải nương tay.”
Bị kiếm ý bức bách, Ông Đồng Xu không những không sợ hãi mà còn vui mừng, hai mắt sáng ngời, trường kiếm bên hông như thể muốn nhảy ra:
“Đang muốn thỉnh giáo.”
“Hai vị.”
Uông Tùng ánh mắt lóe lên:
“Chưa lấy được đồ đã đánh nhau, hình như không ổn lắm, đừng để chưa gặp được mục tiêu, chúng ta đã bị tổn thất nặng nề.”
“Đúng vậy.”
Uông Vân gật đầu phụ họa:
“Hòa khí sinh tài, hai vị, chi bằng dừng tay trước đã.”
Huynh đệ Uông gia không quan tâm đến sự sống chết của hai người, nhưng nếu như không có hai người này, hai huynh đệ bọn họ đơn độc đối mặt với Triệu Khổ Tâm cũng rất lo lắng.
Dù sao, mục tiêu cũng là cường giả Hắc Thiết hậu kỳ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo